Vào tháng 9 năm 1968, tôi nhận được một lá thư của Ủy ban Quân sự địa phương mời tôi đến trung tâm tuyển dụng quân nhân của quân đội. Thế là tôi đã được gia nhập quân đội!
Ngoài thư, tôi còn nhận được tiền lộ phí đi đường, trong thư cũng yêu cầu tôi phải đến trình diện vào ngày 17 tháng 9. Khi biết tin, mẹ và chị tôi thực sự buồn bã. Họ biết rõ sự ác liệt đang xảy ra trong cuộc chiến tranh tại Đông Nam Á nên chẳng muốn tôi đi. Có điều hơi lạ là tôi lại không hề cảm thấy buồn. Điều này không có nghĩa là tôi muốn rời xa gia đình. Cuộc sống của tôi không hề tệ, trái lại nó tương đối hạnh phúc.
Tôi sẽ giới thiệu qua về mình. Tên tôi là Terry Matson, sống ở ngoại ô thành phố Chicago. Tôi lớn lên trong tình thương yêu đùm bọc của mẹ Sarah và chị gái Rachel. Cha tôi qua đời đã được 5 năm và kể từ đó, tôi trở thành “ người đàn ông “ của gia đình dù mới chỉ 13 tuổi. Mẹ tôi là quản lý của một trong các chi nhánh của nhà hàng trong thành phố. Dù mẹ được trả lương cao nhưng hai chị em tôi không phải là những đứa trẻ đua đòi. Việc trở thành “ người đàn ông của gia đình “ nghe có vẻ quan trọng nhưng thật ra tôi chỉ phải làm những việc mà bạn bè cùng trang lứa làm : đi học, la cà cùng bạn bè, tranh giành với chị …etc. Ở trường, tôi chơi các môn thể thao như bơi lội và bóng rổ. Dù không phải là một ngôi sao nhưng tôi là đội trưởng đội bóng rổ của trường và đã vô địch được một vài giải đấu. Với chiều cao 5′ 11”, tôi là người cao nhất trong đội.
Một người nữa mà tôi muốn đề cập đến là chú Freddy. Chú ấy và tôi không có quan hệ huyết thống. Chú và cha tôi lớn lên bên nhau, cùng nhập ngũ một ngày và phục vụ trong chiến tranh Triều Tiên. Cha tôi và chú Freddy thân thiết còn hơn cả anh em ruột. Khi cha mẹ chú mất đi, chú coi gia đình tôi là gia đình của mình. Khi cha tôi mất, chú Freddy thay thế cha chăm sóc chúng tôi. Chú chưa bao giờ từ chối giúp đỡ chúng tôi nếu việc ấy trong khả năng của chú.
Dù chỉ là một thợ hàn nhưng chú Freddy có thể xây dựng và sửa chữa mọi thứ : từ chiếc thuyền có khả năng căng buồm cho đến cái điều khiển máy bay từ xa. Chú chỉ dạy cho tôi rất nhiều việc. Dù khá chăm chỉ và sáng dạ nhưng còn lâu tôi mới giỏi bằng chú.
Chú Freddy là người mà tôi có thể nói chuyện về mọi thứ : tình yêu, tình dục cho đến cách quan hệ tình dục sao cho an toàn.
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc trong một cửa hàng tạp hóa nơi tôi mà làm trong suốt hai năm cuối cấp. Chú Freddy xin cho tôi một chỗ làm trong xưởng hàn để tôi có cơ hội học việc. Nhưng chỉ ba tuần sau, một người chú khác – chú Sam có một kế hoạch hấp dẫn hơn cho tôi. Có lẽ cái tôi cần là một thứ gì đó thách thức hơn.