đó.
Hai ngón tay anh Vũ kẹp lấy đầu vú đã săn cứng, nhô cao vì hứng tình của mẹ. Anh kéo đầu vú căng ra rồi thả tay làm vú mẹ rung rinh, tưng tưng trông rất dễ thương.
Miệng anh Vũ thèm thuồng bú lấy vú mẹ. Anh há to ngoạm lấy, như muốn đem hết cả cái vú tròn căng của mẹ nuốt vào trong bụng. Chùn chụt chùn chụt. Răng anh cạ nhè nhẹ, cái lưỡi nhớp nháp của anh vừa liếm vừa đánh lên đầu vú của mẹ. Làn hơi nóng hôi hổi từ miệng anh phả vào vú mẹ làm mẹ dởn ốc hết cả người. Nếu một bên vú được răng, môi, miệng, lưỡi của anh Vũ chăm sóc thì bên còn lại là hai ngón tay cứ liên tục se se đầu vú của mẹ, làm chúng cứng căng hết cỡ.
Trước những kỹ năng điêu luyện này của anh Vũ, mẹ chỉ còn biết cong người sung sướng, đôi môi đỏ mấp máy rên khe khẽ “Ưm … ưm. Vũ ơi. Ưmmm .. nhẹ tay chút nha Vũ … ưm. Đừng cắn vú Hạnh nữa mà … ư..”.
Lợi dụng mẹ đang ngây ngất, tay anh Vũ âm thầm trượt dần từ vú xuống bụng, rồi nhè nhẹ len lõi vào bên trong cái quần jeans của mẹ. Đầu ngón tay anh thậm chí đã chạm tới những sợi lông mu nham nhám của mẹ.
Lúc này, như bừng tỉnh cơn mê, mẹ chụp tay anh đẩy ra . Đôi mắt to tròn tội nghiệp của mẹ chăm chú nhìn anh, giọng mẹ thỏ thẻ van lơn như chú mèo con: “Đừng nha Vũ. Đừng mà …”
Một chút lí trí còn còn sót lại trong cái thân thể trắng nõn đang oằn mình đê mê, sung sướng của mẹ đã ngăn cản tay anh Vũ tiến xa hơn. Dù có chút ngạc nhiên, anh cũng không muốn cưỡng ép mẹ. Vả lại, anh cũng không muốn lần đầu tiên của hai người lại diễn ra trên chiếc võng chật chội trong một căn chòi cafe. Nên anh lấy tay nựng mặt mẹ “Ừ Vũ dừng lại rồi. Giờ Vũ nằm ôm Hạnh thôi.”. Mẹ gật gật đầu rồi choàng tay quanh người anh Vũ.
Hai người nằm ôm nhau một lúc thì mặc áo vào và ra về.
Anh Vũ biết rằng hôm nay mẹ chưa sẵn sàng tiến đến giới hạn cuối cùng. Và anh phải là người cầm tay dẫn dắt mẹ bước qua lằn ranh ấy.