"Bố ơi, hôm nay bố có một bưu kiện đấy ạ" Henry lắng nghe tiếng nói phát ra từ phòng ngủ của con gái mình, căn phòng có cánh cửa màu hồng thật đáng yêu. Anh ấy nhìn chiếc phong bì dày cộp nằm yên vị trên bàn ăn, cố suy nghĩ xem có phải mình đã đặt một món hàng nào đó mà quên mất không? Xé nhẹ vết dán trên chiếc phong bì, anh ta chợt nhận ra rằng trên đó không có địa chỉ của người nhận, trong phút chốc, anh ta thấy tim mình ngừng đập, dạ dày thì quặn thắt lại. Trên tay anh ta là tấm ảnh của một cơ thể dập nát, nằm trên vũng máu nhầy nhụa và gương mặt thì đã biến dạng tới nỗi không còn có thể nhận ra là ai. Những bức ảnh được chụp từ những góc độ khác nhau, cứ như thể người chụp chúng đã rất thích thú với những gì đang xảy ra trước ống kính. Anh ta lo lắng, tiếp tục nhìn vào đống ảnh man rợ đó. Nhưng ngay khi đôi mắt anh ta dừng lại ở một cánh cửa phòng ngủ màu hồng quen thuộc. Nước mắt bắt đầu rơi, Henry cất lên giọng nói yếu ớt, gọi tên con gái mình.