Thông Tin Truyện
Giờ em có chồng chưa?
Ngày Đăng: 07-03-2017
Tác Giả:
Tình Trạng Hoàn Thành
Tủ Truyện Thêm Chương

Giờ em có chồng chưa?

Chương: ĐÀN AI TÍCH TỊNH TÌNH TANG Cuối năm học lớp 10. ……………………………………. Chuyện con nhỏ Phương Anh biết tôi đàn ghitar bởi một sự tình cờ Nhỏ xuống …

Đọc Tiếp DS Chương Bình Luận
4.0
1,050,008 total
5
80%
4
60%
3
40%
2
20%
1
15%

Chương: ĐÀN AI TÍCH TỊNH TÌNH TANG

Cuối năm học lớp 10.
…………………………………….

Chuyện con nhỏ Phương Anh biết tôi đàn ghitar bởi một sự tình cờ
Nhỏ xuống nhà Bạn của con Quỳnh.

Không hiểu vì dây mơ dấy má kiểu gì mà nhỏ kêu con Quỳnh dẫn xuống nhà tôi cho biết

Tôi đang bổ ít củi khô đằng trước nhà. Trên thân tôi chỉ độc một cái quần tà lỏn.
Củi cũng không lớn lắm. Chỉ việc lấy dao chẻ nhỏ ra để đun nước tắm hoặc nấu cơm.
Đang làm gần xong thì nghe tiếng gọi í ới ngoài cổng

– Phong ơi, Phong có nhà không?

Tôi ngước nhìn lên thì thấy một cô gái trong chiếc đầm màu xanh nhạt đang dựng xe mini trung quốc trước cổng. Nói là cổng cho oai chứ thực tế nó không có cánh cổng rào. Ba mẹ tôi vốn dĩ là người hiền lành ở xóm, đâu có sợ ai vào đánh, còn ngăn trộm cũng không nhất thiết, vì dù có cái cổng thì trộm cũng vạch ngay đám dâm bụt đi vào được tuốt. Vả lại, chính yếu hơn cả là nhà tôi không có gì để trộm. Tài sản lớn nhất của bố mẹ tôi là năm đứa con đang ăn học tử tế. chính xác là bốn đứa, vì thời điểm này chị gái đầu của tôi đã ra trường và làm việc tại Đà Lạt.

Tôi nói vọng ra:

– Ai đó, chờ Phong xíu nha. – Chạy vội vào nhà mặc cái áo

Bước ra tới cổng tôi bỗng rối. Một phần bởi từ xưa giờ chưa có đứa con gái nào tới nhà tôi chơi hết trơn. Tôi luôn tự nhủ thân phận mình là chàng trai nghèo kiếp xác, nên ngại với đám bạn bè. Trâm Anh mấy lần đòi dẫn xác tới, tôi từ chối thẳng. Trà My thì lại càng không, Em chẳng được bố mẹ cho đi đâu một mình, con đường tới trường luôn là Thằng Tôi đi tới nhà Em rồi dẫn em đi, không bao giờ có chuyện ngược lại. Thế nên cái con nhỏ Quỳnh bữa trước đứng ở cổng gọi tôi đưa thơ đã làm tôi ngại rồi. Nay còn dám dẫn cả một “Cô Gái” vào tận nhà.

– Phương Anh đi đâu đó? – Tôi ấp úng

– Phương Anh ghé nhà bạn Quỳnh, rồi kêu Quỳnh dẫn qua đây nè- giọng nhỏ tròn ve

– Uhm. Mà qua đây chi? – Tôi bắt đầu run run

– Thì qua thăm nhà Phong cho biết chứ chi? – Nhỏ cười nhẹ

– Phong…Phong……..

– Bộ ông tính để tui với Phương Anh đứng ngoài này chết nắng hả? – Con Quỳnh tía lia

– Tui…..tui…mời hai bạn vào nhà – Miệng tôi thoát ra một câu lịch sự nhất quả đất

Nhà tôi có một bộ ghế gỗ đằng trước hiên, dưới một cây Mận đã hơn 20 năm. Mận nhà tui kỳ lắm, nó sai trái và đỏ vô kể, nhưng ăn thì không ra cái thể thống gì, Mẹ tôi mấy lần đòi chặt trồng cây khác, tôi nhất quyết không cho vì thích leo lên cây ngồi vắt vẻo nhìn về …Bảo Lộc. tưởng tượng ra hình tượng Em ở đâu đó phía Tây bầu trời……

Hơn nữa, Cây Mận còn có bóng mát …..

Tôi không dám dẫn nhỏ Phương Anh và Quỳnh vào nhà, tui sợ nó thấy cái cảnh phòng ốc nhà tôi ….Đẹp quá. Nên mời hai nhỏ ngồi ở hiên rồi tự mình đi rót nước.
Vừa mang hai cốc nước lên đã thấy hai nhỏ trò chuyện vô tư như không có chủ nhà.

– Phong lên hái Mận cho tụi này ăn với – Con Quỳnh này chắc chỉ biết ăn suốt ngày. Đúng là môi dỉnh ham ăn quá chừng.

– Tui không có biết leo – Tôi đáp lại. Thiệt tình là tôi cầm tinh con khỉ. Leo trèo là cái nghề của tôi. Khổ nỗi hiện thời giờ tôi đang mặc một cái quần sà lỏn. Nếu tôi leo lên hái mận giùm tụi nó. ở dưới tụi nó sẽ ngó thấy cả “Chùm mận hai trái” của tôi chứ chẳng chơi.

Chuyện hai đứa con gái tự dưng sọc vào nhà đã khiến tôi ngại rồi, câu nói vừa rồi bồi thêm cho tôi một cú, Khiến tôi mặt đỏ gay, đỏ còn hơn trái Mận trên cành. Cũng may có người giải cứu.

– Thôi Phong khỏi leo- Phương Anh không ăn đâu

Vừa nói, nhỏ Phương Anh vừa cấu tay con Quỳnh cá sấu.

Câu chuyện cứ nhát gừng nhát gừng một hồi, theo kiểu “Yes No –Question “. Đa phần là Phương Anh hỏi và tôi trả lời.

Con Quỳnh có vẻ nản chí ăn uống trước kiểu cách nói chuyện của bọn tôi nên xin phép về trước, kêu nhỏ Phương Anh khi nào xong thì chạy qua nhà bạn nó ăn cơm trưa.

Thiệt tỉnh cảm tạ trời đất hết sức!

Lúc này chỉ còn Tôi và Nhỏ.

Nhỏ nhìn quanh quất nhà rồi nói tôi:

– Phong biết đàn ghitar không? – Nhỏ lên tiếng khi nhìn thấy cây đàn tôi dựng ở góc tường.

– Phong biết chút chút à- Mới học được có sáu tháng.

– Hay Phong đàn cho Phương Anh nghe nha – Giọng nói vừa năn nỉ vừa như ra lệnh. Cái giọng đó không khác nào giọng của Em. Nó có thể sai khiến bất kì chàng trai nào

Nên Nhỏ nói vậy tôi đâu thể từ chối. Hơn nữa đó cũng là cách để tôi thoát khỏi ngại ngùng nãy giờ.

Tôi mới học Ghitar hợp âm cũng chưa học đầy đủ , Tay đè dây còn ngượng ngập. Do đó lúc nào cũng mang một cuốn sổ chép lại tất cả các bài mình tập. Có cả những bài tôi tự sáng tác.

Tôi căn lại dây đàn cho đúng Cung rồi nói nhỏ lựa chọn bài trong cuốn sổ tay tôi viết. Cũng may hai đứa có khá nhiều sở thích giống giống nhau. Hát một hồi mấy bài thì Nhỏ chỉ vô bài “ Mùa Hạ cuối cùng” của Ngọc Linh.

“Dưới hàng cây anh ngước nhìn về phía em.

Nhớ da diết năm tháng vụng dại sắp qua.

Mai thời gian sẽ xóa nhạt màu dấu chân, những bạn thân trên phố gặp lại sợ không nhận ra nhau.

Những lời nào chưa nói, mai đã xa em rồi

Nhánh hoa nào cầm tay anh vẫn chưa tặng em.

Mai sau này sẽ khác khi đã xa nhau rồi.

Xin giây phút này mãi se lòng chúng ta.

Sẽ nhớ mãi khi mai ta về nằm như mây trắng giữa trời ấu thơ.

Những ánh mắt trao nhau tha thiết gợi về ký ức mùa hè đã qua…”

Tôi hát cùng nhỏ rồi lúc sau nhỏ tự hát, tôi chỉ đàn theo. Nhỏ từng sinh hoạt ở nhà văn hóa nên xem ra cách hát rất có bài bản. Đàn tôi không phải đuổi. Nhịp phách nghỉ rất rõ ràng không bị vội.

Tiếng hát của nhỏ cất lên giữa buổi trưa oi ả của tiết trời gần hè.

Ánh nắng gắt trên đầu xuyên qua những kẽ lá soi xuống cuốn sổ thành những đốm nắng nhiều hình dạng. hình viên kẹo, hình lục giác và nhiều hình khác. Mắt tôi như mờ đi. Khuôn mặt Nhỏ tự dưng biến mất thay vào đó là khuôn mặt Trà My. Em đang ngồi đối diện tôi hát lên giai điệu của tình yêu.

“ Những lời nào chưa nói – Mai đã xa em rồi . Cánh hoa nào cầm tay – Anh vẫn chưa tặng Em”

Lời bài hát sao mà đúng quá. Ngày trước Tôi cũng đã từng leo lên bẻ nhánh phượng chưa kịp tặng Em. Tôi còn bị quỳ ngay dưới cột cờ. Suốt cả một cấp học bốn năm, có biết bao nhiêu lời tôi muốn nói với Em nhưng chưa kịp nói. Em đã xa tôi rồi. Cả gần một năm học, tôi chỉ kịp đi thăm em mấy lần, Nhưng thời gian để bọn tôi có thể thông thả ngồi nói với nhau có đâu. Em vẫn yêu tôi và yêu sách vở, tôi vẫn một lòng với Em. Nhưng cái bức bối của tình yêu xa thật khó chịu.

Những hình ảnh Tôi và Em có được suốt bốn năm học cấp 2 cứ dồn dập dồn dập hiện về, Đâu đó gần đây là tiếng hát trong veo của một nàng ca sỹ, rồi tiếng Đàn, tiếng Hình Ảnh nơi đồi gió hú năm nào quyện vào nhau. Một tiếng khe khẽ vang lên

– Phong…phong….

Bóng Em chợt biến mất thay vào đó là bóng Phương Anh dần hiện lên.

– Dây đàn đứt rồi kìa…..Phong ơi

Tôi giật mình tỉnh giấc mộng đẹp…..

Tôi và Phương Anh lặng im không nói. Không gian tĩnh lặng. Ngoài vườn đám ve sầu con kêu rich rich , tiếng chim sâu nhảy síu xít trên cành. Xóa tan đi cảnh vật đó – Phương Anh lên tiếng:

– Bộ Phong nhớ tới Trà My hả?

Tôi thêm một lần xém xỉu trước câu nói của nhỏ.

Còn nữa……

Chương tiếp theo: MÙA HÈ LỘNG GIÓ
Chương tiếp theo: MÙA HÈ LỘNG GIÓ

Thời tiết năm nay kỳ lạ.

Mới tháng tư âm lịch.

Lất phất mưa phùn suốt đầu mùa.

Chãi hiên nhà không đủ để ngăn những hạt mưa đong đưa trong gió vào tận cửa. Nhà đóng cửa im ỉm suốt ngày. Năm nào còn nhỏ. Bốn anh chị em tôi chẳng có việc gì làm, buổi trưa chị tôi xuống bếp lấy mấy hạt ngô vàng( Ngô cho gà ăn) rồi rang lên , bỏ ít tóp mỡ và đường. Bốn chị em ngồi trên giường đắp chăn ấm thưởng thức từng hạt ngô nóng hổi, giòn tan.
Người lớn thì chẳng ai vui với kiểu mưa phùn này. Ngoài đồng ngập tràn cỏ và thực vật ký sinh, nấm cây hoành hành. Công việc thì chẳng có gì làm . Đám đàn ông tụ tập ngoài quán bà Tư cháo lòng chè chén. Các bà mẹ ngồi khâu áo hoặc may áo ấm cho mấy đứa nheo nhóc.

Đám rêu thi nhau mọc phủ kín tường nhà.

Sức học tôi càng ngày càng giảm sút. Tôi đuối dần với mấy môn học tự nhiên. Họa hoằn lắm mới được lên con xe 6-7 còn lại toàn đi thi Club50 . Cho nên tổng điểm trung bình chỉ hơn 5.0. Đối với trường tôi, thành tích từ xưa giờ đã thành thông lệ. Nếu có điểm trung bình là 8.0 thì hầu như ba trường : Đại Học Y – Bách Khoa – Tự Nhiên là vô chắc. Dưới điểm đó đến tầm 6.5 thì mấy trường làng xàng cũng vô tuốt. Khoảng cách từ 5.0 đến 6.0 thì coi chừng rớt tốt nghiệp. Thế nên tôi nằm trong tầm ngắm của “Tiến Sỹ Gây Mê – Cẩm Vân” . Tôi với thằng Tiến Mập

Năm đó tôi đi làm chung với thằng Tiến Mập.

Mẹ nó sắp xếp được một công việc sơn cửa. Ông thợ chính sẽ có hai thợ phụ nhóc tỳ là tôi và nó. Ban đầu ổng có vẻ càm ràm trước hai đứa. Đơn giản vì cửa sắt nặng, với sức bọn tôi có thể là không lẹ làng bưng được. May mắn sao hai đứa tôi mau lẹ, nên dần dần ổng cũng vui vẻ trước bọn tôi.

Sơn cửa sắt không khó lắm, Pha sơn theo tỉ lệ với xăng thơm rồi dùng máy phun lên. Tôi và thằng Tiến thừa sức làm. Có điều không phải dễ dàng để làm công việc đó. Bọn tôi chỉ được phụ dựng cửa. Bưng mê máy móc và sơn kẻ chỉ. Tức là sơn những vết sơn sót khi máy phun không đều. Sử dụng bằng cây cọ dầu. Có điều vì thời tiết hay mưa, nên công việc cũng không lấy gì đều lắm. thất thường.

Không ngày nào về hai đứa tôi sạch sẽ.

Người ta kêu quả không sai: Càng thợ kém càng dính lem. Mấy ngày đầu tôi với nó còn đổi quần áo. Sau áo dính quá đi làm về toàn vứt bỏ đó mai mặc vào đi làm tiếp. Tôi với nó trở nên thân thiết đặc biệt. Nhất là thời gian nghỉ trưa. Tôi cùng nó vác cà men cơm ra. Lấy thức ăn san sẻ cho nhau. Có hôm nhà tôi là món đậu phộng rang muối – nhà nó là thịt kho trứng. Khi nhà tôi là con cá khô – Nhà nó là trứng chiên. Việc đổi thức ăn cho nhau cũng là làm phong phú thêm khẩu phần ăn của mình. Thói quen này tôi lớn cũng không bỏ được. Từ thời sinh viên cho đến khi lập gia đình. Hai vợ chồng đi ăn tiệm cũng gọi món khác nhau. Sau đó chia ra đổi món.

Giờ nghỉ. Gặp nhà nào tốt và nhà cửa rộng rãi thì cho bọn tôi nằm ngoài hiên. Tất nhiên là mời vào nhà ngủ bọn tôi cũng không dám vào vì sẽ dính sơn. Gặp nhà nào chỉ biết thuê thợ làm , không quan tâm “ Bọn Nó” là ai thì tôi với nó chạy đại ra vườn. Kiếm một gốc cây thật to để ngủ cho mát. Dưới tán cây- Gió hiu hiu, Bọn tôi chuyện trò đủ thứ.

Thằng Tiến tâm sự tôi rất nhiều, ngay từ hồi đụng độ với đám Bảo Lộc ở trường Em. Tôi đã thấy nó không hề đơn giản. Nghe nó kể, tôi còn khám phá thêm sự phức tạp trong gia đình . Mẹ nó một thời là đau khổ. Sau này về già có một mụn con duy nhất là thằng Tiến. Tính ra hai mẹ con như hai bà cháu. Nó không có bố chính thức trên sổ. Mẹ nó sau khi sinh thằng Tiến ra vài năm thì đi bước nữa. Nó bơ vơ. Ở với ông bà ngoại ,. Chính vì không có cha từ nhỏ nên tính cách nó cũng định hình theo kiểu tưng tưng bất cần đời. Nó vốn dĩ thông minh nhưng lại không khoái học, muốn lấy những trò nghịch phá trong lớp để che dấu đi khiếm khuyết tuổi thơ của mình. Mẹ nó không phải không thương yêu , thậm chí là yêu quá trời luôn. Có điều ảnh hưởng còn phải lo mấy đứa con nheo nhóc của đời chồng sau. Nên chẳng có thời giờ quan tâm. Thảo nào khi mẹ nó lên gặp cô chủ nhiệm. Cô để cho thằng Tiến thích ngủ trong lớp sao thì ngủ.

Đối với một đứa con trai, Mất cha là mất đi cả một khoảng trời tuổi thơ. Dẫu biết rằng được trải nghiệm cuộc đời theo cách khác, nhưng có cần thiết cần trải nghiệm thế không? – Ba tôi đi nằm viện Sài Gòn mấy tháng. Tôi đã trải nghiệm vui buồn, huống hồ vắng Cha cả mười mấy năm???? Tôi lấy làm thương cho nó.

Thỉnh thoảng tôi với nó cuối tuần lấy lương mua ít rượu và mồi về hai đứa nhậu với nhau. Nghe nhậu cho oai thực ra là bập bẹ cho vui. Rượu vào lời ra . Tôi hỏi nó:

– Tiến, sau này mày tính làm gì?

– Tao không biết – Nó trả lời gọn gẽ

– Tao sẽ đi Sài Gòn – Tao không muốn nhà tao đói khổ mãi

– Mày đi đi, kéo tao theo với. Tao chẳng biết rồi tao sẽ ra sao – Nó tâm sự với ánh mắt xa xăm.

– Uhm. Tao với mày quyết định vậy. Sau này có cơ hội tao sẽ kéo mày cùng đi

Lời hứa đó tôi chưa bao giờ thực hiện được. Bởi khi có đủ khả năng, thì tôi không thể kéo đi Sài Gòn một người Chết. Chết đúng nghĩa. Chết bất đắc kỳ tử. Tôi có lỗi với nó nhiều.

Quay lại với với câu chuyện.

Mùa hè năm đó Nhỏ Phương Anh đến nhà ba lần.
Tất nhiên là Nhỏ đi thăm bạn rồi bắc kèo qua thăm tôi.

Lần đầu, Tôi đi làm nên quê độ đi về

Lần thứ hai là vào giấc buổi trưa. Nhỏ được ăn cơm bằng cái cà men cơm của tôi san sẻ. Tôi ăn bằng cách lấy lá chuối đựng. Hôm đó nhỏ xuống nhà, được mẹ tôi chỉ cho chỗ bọn tôi làm.

Lần thứ ba Phương Anh tới – Tôi có nhà.

Tôi chở nhỏ đi ăn chè bằng chiếc xe đạp mini. Vẫn còn nhớ rõ là hôm đó tôi ăn một chén chè thưng. Phương Anh ăn chè trôi nước. Suốt dọc đường, không biết vì lẽ sợ té hay lẽ gì mà Phương Anh lấy hai bàn tay cặp vào hông tôi, giữ chặt . Cảm giác ấm áp và nhẹ nhõm. Hình như chân tôi đạp xe bằng cách lắp điện nên khi tay Nhỏ vịn thì ngay tức khắc một dòng điện truyền từ đôi tay – Qua hông – lên trái tim – rồi truyền xuống đôi chân. Đạp hăng hẳn.

Cảm thấy thích thích….

Bọn tôi dắt bộ suốt quãng đường từ quán chè về nhà. Dắt nhau trên con đường làng. Dắt nhau dưới ông trăng hình lưỡi liềm soi bước…..

Dưới hiên nhà, chúng tôi đàn và hát.

Tôi hát nhỏ nghe bài “Dòng sông lơ đãng” của Việt Anh

“[Fm] Từng ngón tay khép như [Cm] nụ hoa trắng [Bb]
Bỏ lại hàng cây ngơ ngác sau [Eb] lưng [Fm]
Và nỗi đau rơi trong [Cm] lòng đêm vắng [G7]
Nỗi đau ta nhận riêng [Cm] mình

Ở chốn [Fm] nào dòng sông [Bb] đã hòa cùng đại [Eb] dương
Cạn bến [Fm] bờ chiều nay [Bb] thẫn thờ nhìn hoàng [Eb] hôn [Fm]

Rồi chúng ta sẽ đôi [Cm] lần nuối tiếc [Bb]
Để một dòng sông lơ đãng trôi [Eb] qua [Fm]
Một sớm kia xuôi theo [Cm] dòng anh đến [G7]
Cớ sao em chẳng đứng [Cm] chờ

[Fm] Rồi sớm mai sẽ không [Cm] còn vết dấu [Bb]
Một bờ phù sa quên bước chân [Eb] qua [Fm]
Chỉ có mưa bâng khuâng [Cm] về trong mắt [G7]
Khóc đi cho thoả dỗi [Cm] hờn”

Nhỏ chống tay vào hai cằm, môi mỉm cười nhìn tôi say mê.

Rồi tôi đàn cho nhỏ hát bài “ Khúc hát chim trời” . Nhỏ cũng hát say sưa không kém, tôi cũng nhìn nhỏ y chang nhỏ nhìn tôi.

……………………

Gót xuân về âm thầm người tìm sao ta lúc vui lúc buồn người thất thường mưa nắng

Đôi khi vì một vài chuyện không đâu nước mắt ngắn dài người trách ta thờ ơ

Những cơn buồn lắm lời vẫn thường qua mau bước chân ra về người như chừng quên khuấy

Có bao giờ dù vội vàng trong mơ trái tim ơ thờ người nhớ thương cùng ta………

Tôi buông lơi tiếng đàn. Giọng hát vẫn trong trẻo giữa bầu trời đầy sao.
Tôi vẫn yêu cái giọng hát của Nhỏ đến đến bây giờ.
Tiếc là sau này, Phương Anh quá đam mê nghiệp “Cầm Ca” mà tôi với Nhỏ lỡ hẹn tình duyên. Lỡ một chuyến đò.

Âu cũng là số phận!

……………………

Cũng giống như hôm nào. Ánh Trăng hôm nay cũng chiếu qua tán lá mận, hắt xuống mái hiên soi lên cuốn sổ thành nhiều hình thù đa dạng. Hình lục giác, Hình chiếc lá, hình viên tròn vo, hình cái dù che mưa và còn có thêm một hình : Hình Trái Tim

Sau cái buổi thăm đó thì Phương Anh biệt tăm.

Ngồi ngẫm nghĩ lại, hình như hồi đó tôi thích nhỏ, Rồi quãng thời gian tạm chia tay Em. Tôi quay ra cặp bồ với Nhỏ, tính cả chuyện cưới xin. Ruốt cuộc bởi vì Nhỏ có nét giống em và Trâm Anh mà thôi. Nhỏ giống như vật thay thế khi trái tim đa tình của tôi thiếu thốn cảm giác được yêu. Ở đâu đó Bình Dương và Sài Gòn, Phương Anh vẫn miệt mài đi hát phòng Trà,,,bar,,,đám cưới. Có lần tôi cũng tình cờ thấy giọng hát đó ở một tụ điểm. Trên Sân Khấu Phương Anh vẫn hát say mê như lần ở mái hiên nhà. Rồi lần lượt cũng có người kẹp tiền lên tặng hoa. Nhìn nhỏ với ánh mắt thèm thuồng. Tự dưng tôi có cảm giác khó chịu. Bỏ về.

…………………

Những cơn mưa rả rich chỉ chấm dứt vào những ngày tôi sắp tựu trường.
Số tiền kiếm được không tệ. Tôi chuẩn bị bước vào năm học mới

“Đồi gió hú” không còn hoang vắng như ngày xưa. Người ta đã mua nó bằng cách nào đó và trồng lên đó những hàng chè xanh thẳng tắp. Cái ngày mà xe ủi tới san bằng đám cỏ may. Tôi lặng lẽ nhìn từ sáng đến chiều. Gàu xe ủi đi đám cỏ may rồi hùng dũng tiến lên đỉnh đồi hạ cây Xoài Rừng. Tôi chết lặng. Khi chặt đi đám bạch đàn xào xạc. Tôi nhớ tới năm nào cùng Trâm Anh và Em nằm bên cạnh nhau. Đa tình và duyên phận.

Giờ mỗi đứa mỗi phương trời.

Trà My ơi. Em có biết ngày hôm nay anh ở đây nhớ tới Em ?

Trâm Anh ơi. Em ở Sài Gòn có biết đồi gió hú đã không còn? Chẳng lẽ những kỉ niệm chúng ta cùng nhau trải qua đã là dĩ vãng không hồi cứu?

“NẾU CHO ANH MỘT LẦN LẠI ĐƯỢC YÊU
ANH SẼ YÊU BẰNG TÌNH YÊU DUY NHẤT
YÊU EM BẰNG TRÁI TIM CHÂN THẬT
BỎ QUA NHỮNG GIAN DỐI – ĐA TÌNH”

Chương tiếp theo : CHẬU HOA CÔ ĐƠN và KỶ NIỆM NĂM CUỐI CẤP

Giờ em có chồng chưa?
2 (4) votes


Leave a Comment

Open

Close


truyện sex có thaitruyen sex lo dittruyện tranh sex doremon thôi miên và hiếp dâmtruyện sex vợ bạntruyen 18 nguoi va thuTruyen gaY 18mục lục truyện cõi thiên thaitruyen sex hentaj bi mat nguoi votruyen sex hiep em vothiên sứ trầm luântruyen sex dung thuoc kich ductruyen loan luan me con yeu nhautruyện hentai nảutosex tây du kýtruyen sex gay cha va condoc truyen hentai me contruyen tranh hiep dam hoc sinhliên minh huyền thoại hentaidoc truyen sex liem lontruyen sex thay giao hoc sinhtruyên ngươi lơn 18truyen sex nang tien cangôn tình h nặng biến tháibi bo chong tuong lai cuong buctruyện hà anh vắng chồngtruyen sex tren xedọc truyện 18truyện hentai 7 viên ngọc rồngtruyện 14+ porntruyen sex tay batruyen sec co trangtruyen sex tsunadetruyen sex me nguoi tinh bi matgái đái khai mặn truyện femdomtruyen 18 nuoc ngoaitruyen sex may baytruyen tranh sex dau an rong thiengtruyen 18 van phongsex u4ochuyện nhà cô nga phần cuốitruyên ngắn 18triuem hentai ntrdoc truyen sex thutruyen buoi dit lontruyen ham muon tiem antruyen hentai full màutruyen ngan 18 fulldoc truyen dragon ball sexanh nung qua cho anh du em ditruyện sex anh rểtruyen 18 học sinhtruyen tranh hentai 3d mauvung trom hang xom.tryuen sextruyện tranh sexvo tac thien sextruyenhentai18truyên hentai vừa làm me vừa lam vợtuyện hentai oắn tù xì phan mẹ bạntruyen sex bo chong nang dau moi nhathentai mẹ connaruto chich stunadetruyen gay sex cha connhật ký phá trinhtruyen tranh hentai nobitadoc truyen sec me contruyên sex đit nhaunghich tump3 truyen sectruyện tâm lý 18truyensex co trangtruyện tranh sex 7 viên ngọc rồngtruyen hentai nobitachiyen sextruyen sex đêm khuyatruyen sex tinh mot demtruyện đọc 187 viên ngọc rồng sextruyen sex cuc suongtruyen sex y tatruyntranh hientai anime có mautruyen chong vang nhachuyen dit nhau manhTruyện sex les nữđường môn truyền kỳtruyen sex ngoctruyen les damtruyen pha trinh con gaiBảo nữ yết nam hentaitruyen hen tai loan luan me conđọc truyện tranh sex Màu loạn luântruyen sex tam quoc chitruyen hiep con dautruyện sex mới lớn