Hôm nay mình học văn, học vợ chồng A Phủ. Nghĩ cho kĩ thì hoàn cảnh của mình giờ giống Mị quá T.T cứ phụ thuộc vào số phận thôi. Chẳng biết sẽ đi đến đâu nữa. Cuộc sống của mình giờ tù túng quá. Chỉ biết có ăn, xong học. Mỗi thế! Thế nên phải quyết tâm đi Nhật, chỉ có sang Nhật mới đổi đời, còn kiếm tiền trả nợ cho bố mẹ nữa!
Nghĩ đi nghĩ lại, cái số mình chỉ để cho người khác chà đạp lên. Hồi học mẫu giáo, bị mấy đứa trong lớp bắt nạt mà ko dám nói với ai. Chúng nó còn lấy bim bim, cho vào mồm cho ướt, xong bắt mình ăn. Thế mà mình cũng ăn hết cả gói -_- buổi trưa chúng nó ko cho mình ngủ. Nên cứ ngồi lì ra cả buổi :(( đến lúc mẹ đón thì ko thấy đâu vì buồn ngủ qá. Ngủ quên mẹ mất. Đến lúc lên cấp 1. Tình hình cũng đéo khá lên. Hôm đấy cũng giờ ngủ trưa, mà mình buồn đái quá. Mà con đĩ trông trưa nó đéo cho đi đái. Thế là đái ra hết mẹ, ướt cả con bên cạnh :)) xong hồi đấy lười ăn. Ko ăn được nhiều cơm. Bị cái đứa chia cơm ghét, nó chia cho bát đầy ú ụ. Xong ko ăn hết. Đm. Thế là con trông trưa nó bắt đứng cầm bát cơm, vừa ăn vừa nhìn các bạn. Trong khi chúng nó thì được ngủ hết, mình vẫn cứ đứng ăn. Haiizz. Vậy nên ngay từ khi học cấp 1 mình đã ý thức được rằng, chẳng có gì tốt hơn là chính mình cả. Mình cố gắng học, đi luyện chữ cho thật đẹp. Thế nên từ lớp 3 mình đã được giải nhất tỉnh viết chữ đẹp. Lên lớp 4, lớp 5, đều đi thi học sinh giỏi tỉnh. Mà hồi đấy mình học giỏi văn, lúc nào cũng được cô cho lên đọc bài. Cảm giác tự hào lắm. Đúng là chẳng có gì ngoài sự nỗ lực của bản thân cả, vậy nên lúc nào cũng tự nhắc nhở mình phải cố gắng thôi.
Lên cấp 2, mình lao đầu vào học. Cố gắng học thật giỏi, được học sinh giỏi, được đi thi tỉnh. Haizz. Nhưng buồn một nỗi là hồi đó mình lại khá xinh xắn, đại khái là có nhiều thằng tán. Nên đú đởn theo zai, chả học hành gì nữa. Kết quả là trả giá đắt. Thi vào cấp 3 chuyên, mình thi trượt chuyên văn. Đó là quãng thời gian kinh khủng nhất đối với mình. Haizz, tổn thương nặng nề cả về thể xác lẫn tinh thần. Vì sao lại là thể xác ư? Vì hồi đó cũng là lần đầu tiên mình bán dâm. Ai chưa đọc có thể đọc lại nhé.
Cuối cùng, mình vẫn vào chuyên học, nhưng là chuyên sử. Đó là sai lầm của mình, của cả mẹ mình nữa. Sau đó thì mình phát hiện bị bệnh, phải nghỉ học, phải bỏ hết ước mơ, tương lai của mình phía trước, bỏ hết tất cả…
Đến giờ, bệnh của mình vẫn chưa khỏi, và cũng chưa thuyên giảm. Thật sự rất mệt mỏi, cảm thấy dường như ko có lối thoát. Haizzz. Cần lắm một bờ vai vào lúc này…
Những câu truyện voz 18+ có thật
3.3 (
4) votes
14/12/2017 Phi Long says:
Thương thay số phận bạn muốn nt tâm sự v bạn mong bạn cho mình cơ hội mình k khinh rẻ cave nhé vì mình từng yêu…. zalo mình 01289831948